Sự kiện - chuyên đề:

Truyện ngắn của Nguyễn Thanh Cải “ Gối ôm”

VHDN: Truyện ngắn của Nguyễn Thanh Cải “ Gối ôm”

Truyện ngắn (ảnh minh họa nguồn internet)

– Anh. Tắt máy đi ngủ thôi!

– Rồi, đã…Chồng tôi nhùng nhằng.

– Mười hai giờ rồi. Anh “chát” cho con hay sao, mà đến giờ này vẫn say sưa thế?

– Quên đấy. Em đi ngủ trước đi !

Tôi vào giường nằm nghiêng ra phía ngoài, rồi lại quay vào phía trong. May mà có cái gối ôm. Tác giả nào nghĩ ra chiếc gối này dễ phải thưởng đến giải Nobel mới đáng. Thế rồi may mà tôi cũng ngủ thiếp đi lúc nào, không nhớ nữa.

Sáng dậy, tôi vào bếp sắp đồ ăn sáng xong vào phòng, anh vẫn nằm co ôm gối ngủ. Tôi giằng chiếc gói anh đang ôm, gọi:

– Dậy ăn sáng đi anh! Rồi em đi làm.

– Cơ quan em ở xa, em cứ đi trước đi.

Chồng tôi lại nằm quay vào trong, kéo cái gối ôm vào lòng.

– Đồ ăn sáng em để trên bàn đấy. Em đi làm trước đây.

– Tôi chỉnh trang qua loa, rồi dắt xe ra khỏi nhà.

Cảnh này đã lặp lại nhiều lần từ khi hai đứa con tôi đi du học nước ngoài, và đã thành quen mấy năm nay rồi. Chuyện vợ chồng tôi là thế. Hồi chưa có vi tính anh nghiện chơi cờ với ông bạn hàng xóm. Còn từ thời có vi tính, lại phát sinh thêm mạng thì ngoài giờ tới cơ quan khi về nhà là anh cứ dán mắt vào màn hình. Chiều qua bảo đi thăm ông ngoại ốm. Anh rút tiền từ ví ra bảo: “Trên đường đi làm về mua hộp sữa, tiện đường rẽ luôn thăm thầy cũng được…”. Hôm rủ anh đi dự sinh nhật cô bạn, anh bảo: “Thì em chủ động đi mừng!”. Tôi bảo người ta thì bạn nọ, bạn kia cùng đi. Mình, chỉ một mình. Anh bảo: “Lần sau con nó về, nó cùng đi!” Tôi bảo: “Bây giờ cơ!”, Anh bảo: “Rủ mấy người bạn đồng niên, đồng môn cũng được!”… Rồi anh lại vùi đầu vào màn hình “chát”. Đã mấy lần đi cùng bạn tôi bị say, bạn bè rìu vào nhà. Có lần đi không nổi, mấy anh bạn bế xốc vào phòng. Sáng sau tỉnh dậy, nhìn áo quần bị nhàu nát, tôi sợ anh quá. Nhưng anh chỉ nhắc:

– Thay đồ vứt vào máy giặt, lau người rồi đi làm cho kịp! -Thì ra anh chẳng để tâm đến tôi.

Mới đây tôi được gia đình người bạn cùng phố mời tham gia đoàn đi dự lễ hỏi cho cậu con trai. Mọi người bảo:

– Có bộ nào bắt mắt nhất thì diện đi xem nào!

-Tôi thấy bà mua nhiều mà ít mặc? – Bạn tôi bảo.

Đúng là mình mua sắm nhiều áo quần mà ít mặc. Mỗi mùa, mình đều chọn mua một, hai bộ, chủ yếu gặp kiểu mốt mới là mua, nhưng chẳng mấy khi có điều kiện mà thể hiện.

Mặc diện, vào cơ quan thì mấy bà cùng tuổi nhìn mà lườm nguýt, dè bửu. Mấy cậu choai choai biết minh thì trêu gẹo, giả vờ: “Cứ tưởng em H, em K…” Đúng là có đồ đẹp diện cũng ngại. Có hôm cùng mấy cô bạn mua bộ mới, sáng sau nó đã hỏi: “Về ông xã ngắm, cho ý kiến thế nào?” Tôi lảng đi, thầm trách: “Đã bao giờ ông ấy để tâm đến!”

Để chuẩn bị cho cuộc dẫn lễ hỏi. Tối hôm trước tôi đưa ra vài bộ ướm thử: Bộ này mặc vào thì trẻ quá. Mà mình đang vào vai mợ rồi, e người ta lại chê cười, tuổi đã ngoài bón mươi còn cưa sừng làm nghé. Bộ kia thì sặc sỡ quá, để xem có những bộ nào đó vận cho hợp. Tôi quyết định mặc bộ màu phớt hồng, cho hợp với tuổi ngoại tứ tuần. Từ trong nhà bước ra xe, nhiều cặp mắt đổ xô vào tôi. Tôi nghĩ lại: Bộ này hợp  hơn những bộ khác, sao mọi người cứ đổ xô con mắt vào tôi. Chắc là ít thấy tôi ăn diện.

Vừa tới cửa xe, một tay xách túi, một tay kéo vạt áo để bước lên. Tôi bàng hoàng thấy có vòng tay nào ôm eo nâng tôi lên. Một cảm giác lạ. Tiếp theo là một giọng trầm mang theo hơi ấm phả vào miên man trên cổ tôi.

– Em ngồi phía trong!- Tôi ngước nhìn lên, chạm vào cặp mắt của người ấy. Người ấy không nói gì thêm mà như chờ đợi biểu hiện gì đó từ tôi.

– Mặc em!- May mà tôi nói rất nhỏ.

– Mặc em, sao được! -Vẫn giọng trầm ấm – Anh ngồi ngoài để bảo vệ em. Mỗi ghế nhà chủ chỉ bố trí hai người.

Tự thấy má tôi nóng ran, tay tôi lúng túng. May mà có cái túi xách tay, để mình có động tác tự nhiên hơn.

– Em có bộ váy áo lộng lẫy quá, trông như bà hoàng.

– Anh này! – Tôi tự nghĩ: Mình đã chọn bộ này cho hợp với tuổi tác, mà mọi người cũng để mắt. Hay tại thường ngày mình ít thể hiện.

Người ấy cứ như muốn xích lại gần tôi hơn, nhưng người ấy lại như sợ áo tôi bị nhàu. Tôi ngồi bên người ấy bẽn lẽn và thẹn thùng, tâm trạng như ngày đầu ngồi bên người con trai. Tôi yêu sớm, những người đến với tôi đều tế nhị và khuôn phép. Còn tôi ai cũng bảo là tính khí lạnh lùng. Tôi ngước nhìn lên khuôn mặt người ấy, thấy cũng dè dặt và khuôn phép lắm. Tôi  đoán người ấy cũng chừng ngoài năm mươi tuổi gì đó.

Ở trên xe, lúc đầu người ta thông báo cho nhau về lễ hỏi, nhà trai, nhà gái. Cả chuyện tiểu sử của hai bên thông gia và nghề nghiệp của cô dâu, chú rể. Ắng đi một lúc, rồi mọi người trên xe cứ tuồn tuột lôi ra những chuyện, nào là: Ngày xưa anh đi hỏi vợ, em về làm dâu… Cả chuyện ông chủ hôn cầm giấy đọc như  diễn văn hội nghị… Rồi chuyện đềm đầu cũng kể, chả biết thật hư, nhưng chủ đề đều  toát lên tâm trạng ngày đầu làm chồng, làm vợ… Ngày ấy còn ngô ngô, ngại ngại chứ không như lớp trẻ thời hiện đại bây giờ. Vẫn cái giọng trầm ấm:

– Ngày ấy của em thế nào? – Người ấy hỏi tôi.

– Ngày ấy của em chả có gì để kể cả!- Nói rồi tôi vội lồng tay che miệng như muốn người ấy đừng nghe thấy lời mình nói.

Người ấy nhìn trực diện vào tôi. Tôi vội nhìn xuống ngực áo, như thói quen xem lại mình. Tôi vội kéo cổ áo cao lên.

– Phụ nữ cứ muốn che dấu những cái gì đẹp nhất, quý nhất!-Người ấy nói

Tôi không đáp lại và tự nghĩ: Trời! Tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe những chuyện ngày xưa, chưa bao giờ dám mặc áo rộng cổ, chưa bao giờ dám đeo sợi dây chuyền nặng ký, đắt tiền. Có cũng chỉ dấu kín trong tủ. Người ấy đã chạm đúng vào chỗ mà tôi không thể hờ hững.

– Em đeo bộ ngọc trai này đẹp lắm!

– Anh cứ khen em, bộ này vừa ít tiền, vừa già nua!

– Chẳng biết tạo hoá hay bàn tay thẩm mỹ của ai đã thể hiện bộ ngọc trên vòng cổ với những đường nét tuyệt tác. Nói rồi người ấy cầm tay tôi, vuốt từng ngón. Tôi như có phản ứng dụt lại nhưng người đã nắm chặt. Bàn tay nhỏ của tôi nằm gọn trong bàn tay dày và ấm của người ấy. Rồi người ấy xoè bàn tay tôi, nhìn và nói:

– Bàn tay em đường nét rõ ràng. Chắc là em suy nghĩ và hành động thận trọng và quyết đoán lắm!

– Biết nói thế nào hả anh? Ở nhà thì…

– Thì em cứ nói đi. Người ta chia sẻ nỗi niềm quá khứ với nhau rôm rả thế. Còn em?

– Em chả có gì để nói cả.

– Đấy mà, anh đoán có sai đâu?

– Anh nói đi, em muốn nghe!.

– Anh nói nhé: Ngày ấy anh đi phù rể cho thằng bạn … -Người ấy kể  mà tôi cứ chìm đắm vào từng chi tiết của người ấy, cứ như mình trong cuộc.

– Anh kể rồi, em kể đi!- Người ấy đột ngột dừng lời và nhắc tôi.

– Em đã bảo là em không có gì để kể cả!

– Thế thì bịa ra cũng được. Em cứ tưởng tượng mà kể!

Xe dừng bánh trước cổng nhà gái. Ngươi ấy xuống trước. Lại hai bàn tay ấm áp đỡ tôi xuống. Chúng tôi cùng đi vào lễ đính hôn của con trai người bạn…

Xong việc, lên xe, anh lái xe bảo: Người đi xe nào lên xe đó, ngồi đúng chỗ cũ để tôi còn kiểm! Tôi nhìn người ấy thấy gương mặt tươi tỉnh và hưởng ứng. Lên xe chúng tôi lại ngồi bên nhau như có phần gần gũi và tự nhiên hơn. Đi một đoạn người ấy khen lái xe: “Đúng là lái xe thời nay…!” Mọi người chêm vào: “Lái xe thời nay tâm lý lắm! Sẽ thêm nhiều ông bà thông gia nữa…!”

– Còn hơn cả thông gia! -Người ấy bảo.

Dọc đường về người ấy kể cho tôi về một người vợ, một người yêu. Tôi hút vào tâm trạng, chi tiết của câu chuyện người ấy kể. Mấy lần tôi cắt ngang hỏi lại: “Người mà anh đang yêu à?”. Người ấy bảo là: Thì anh kể về một người vợ không hiểu chồng và một người đang yêu như thật, như mơ… Tôi như chìm vào tâm trạng của người ấy.

Đêm về, nằm bên chồng mà tôi không ngủ được.Vẫn cái gối ôm và bao điều trăn trở. Hình như chỉ có cái gối ôm ấy biết  nỗi niềm của tôi. Rồi cứ mỗi buổi sáng, tôi thử tới hai, ba bộ váy, áo. Bộ nào cũng lộng lẫy và kiêu sa. Tôi hỏi chồng: “Em mặc bộ này có được không? Chồng tôi vẫn ôm gối ngủ, nói trong giọng ngái ngủ: “Được đấy!” Rồi tôi sợ mặc vào cơ quan mâý bà lại lườm nguýt, dè bửu. Tôi thay bộ váy thường ngày và hỏi chồng: “Bộ váy này được chứ anh!” Chồng tôi  trở mình, tay không rời chiếc gối ôm, nói vọng ra: “Đẹp đấy! Em mặc đi làm được đấy!” Bỗng dưng tôi lại nhớ tới đôi mắt nhìn của người ấy. Cái giọng trầm ấm của người ấy nói cứ như trong tâm trạng trong gia đình mình …

Trong lúc còn dư âm của chuyến đi dự lễ hỏi. Cái động tác gần gũi, cái giọng ấm áp cứ chen vào khoảng trống vắng trong tôi. Nghĩ lại tôi cứ thấy ngòn ngọt ở cổ. Rồi bỗng dưng tôi nhận được quà tặng của người ấy là chiếc vi tính và cái gối ôm. Lúc đâu tôi hoảng quá, định nói với chồng. Nghĩ lại dù có nói chồng tôi cũng chẳng để tâm gì.

Kỳ nghỉ lễ ba mươi tháng tưmồng một tháng năm liền kề với thứ bẩy, chủ nhật. Hầu như cơ quan nào cũng bố trí ngày làm bù nữa để nghỉ trọn một tuần. Mọi người bàn luận rôm rả về tuần lễ đầu mùa hè đi du lịch. Tôi nói với chồng, chồng tôi bảo để chờ cuối năm, hai con du học ở nước ngoài về nghỉ rồi cả nhà cùng đi. Nói rồi anh lại dán mắt vào cái máy tính. Hình như, với chồng tôi cái máy tính là bạn khi thức, cái gối ôm là bạn khi vào giường. Lúc đầu tôi bỗng như thừa ra và từ hôm có món quà tặng của người ấy, tôi bỗng dưng như có bạn chia sẻ nỗi niềm. Thế rồi tôi chìm ngập trong đêm cùng chát với người ấy. Và khi ngủ, chiếc gối ôm mới kỳ diệu làm sao. Tôi  được san sẻ, nồng ấm bằng chiếc gối ôm quà tặng ấy. Có cái vi tính để tôi và người ấy được gần nhau, lấp đầy khoảng trống của nhau. Và  cũng từ đó trong căn nhà này, tôi và chồng tôi đêm đêm như có hai vòm trời riêng  mà đắm mình trong đó….

Nhờ có công nghệ hiện đại của mạng Internet mà tôi và người ấy đã thống nhất  chuyến đi gọi là: “Bù đắp những khoảng trống” – Nói theo chữ nghĩa trong “chát”. Thực ra là chúng tôi quyết định một cuộc đi chơi: Nghĩ thật lãng mạn và mạo hiểm. Thực sự tôi đã nghĩ  liều mà chấp nhận đề xuất của người ấy.

Mười hai giờ trưa. Đúng giờ Ngọ, chúng tôi lên máy bay. Anh kéo hai vali chật cứng của tôi vào quầy giữ hành lý và hỏi:

– Em mang những gì mà nhiều thế. Những hai vali chật!

– Một vali quần áo mùa đông, một vali quần áo mùa hè!-Tôi nói vậy. Anh tròn mắt nhìn tôi:

– Em định không về nhà với chồng nữa hay sao mà mang hết đi?

 – Thế mà lại rủ em đi. Khi gần nhau thì lại chẳng hiểu về nhau. Em đố anh đấy!

Người ấy chẳng mang theo gì. Người ấy bảo đi đâu gặp thứ gì trông cho hợp mắt là mua. Người ấy có vẻ từng trải quá. Nhưng mà tôi cứ bí mật thể hiện theo dự định.

Tôi đã nghĩ. Chuyến đi mạo hiểm này có thể phải trả giá cho hạnh phúc gia đình. Nhưng sao mà người ấy cuốn hút tôi đến thế. Tôi mong từng giờ và nghĩ ra nhiều cách thể hiện, sao cho bù đắp những gì xưa nay bị kiềm chế mà để đời vô vị quá….

Ngồi trên máy bay, tôi mặc bộ đồ trắng như ngày cưới. Người ấy bảo tôi như con thiên nga. Tôi bảo: “Anh cứ xử sự với em như con thiên nga vừa cất cánh, chứ đừng như cái chết của con thiên nga trong vở diễn của Nga. Người ấy bảo: “Anh sẽ là hoàng tử nâng cánh cho em. Nhưng đừng bay mất nhé!”

Tới Đà Lạt, vừa ra khỏi máy bay, khí lạnh của cao nguyên đã ùa vào. Tôi tìm một phòng thay đồ. Khi xong bước ra cửa, người ấy bất ngờ ôm choàng lấy tôi. Ôi, nụ hôn mới ngọt ngào như bao truyện tôi đã đọc. Tôi mặc chiếc áo choàng, đội mũ lông, chân đi giầy đỏ. Người ấy bảo: “Đã ba mươi năm anh mới có dịp gặp lại người con gái châu Âu, thời mà anh du học!”. Tôi bảo: “Lần đầu em mới có được nụ hôn ngọt ngào đến thế!”

Chúng tôi thuê một phòng ngủ sang trọng, ôm nhau quay mấy vòng rồi lăn ra đệm thở. Tôi cởi áo choàng đi tắm, để lộ bộ lót màu nhung đỏ. Người ấy bảo: “Em như một nữ hoàng”. Tôi xả nước, những dòng nước mát mơn man từ cổ. Người ấy đẩy cửa vào. Nhưng tôi đã cài cửa, mặc cho người ấy van xin. Tắm xong, tôi bước ra với bộ đồ lót màu xanh cổ vịt. Người ấy bảo: “Thế này thì anh đến vỡ tim đột tử mà chết thôi(!).

Tôi bảo: “Em còn nhớ ngày đầu mới gặp, anh đã xem bàn  tay em và nói thế nào không? Thì bây giờ anh chỉ được ngắm em thoả thích mà bình luận thôi, nguyên tắc chung là thế! Anh đã  đoán tính cách em qua bàn tay rồi đấy!

– Cho anh được chụp những bức ảnh về em!

Ngần ngại một lúc. Tôi bảo:

– Cho anh ngắm và chụp em ở mọi ngóc nhìn. Nhưng phải để em giữ thẻ.

Người ấy tạm thời đồng ý.

– Em sẽ chiều anh thể hiện mọi góc nhìn để chụp!

Người ấy kiểm tra lại máy. Tôi xem lại thẻ. Đúng là thẻ mới chỉ dành cho cuộc du chơi này.

Tối Đà Lạt mờ ảo. Trời se se lạnh, người ấy chìa cánh tay cho tôi ngoắc. Tâm trạng lâng lâng. Chúng tôi ngồi vào quầy nướng bắp, mùi thơm bắp nướng gợi ngày trẻ thơ. Má tôi nóng ran. Ngồi bên chậu than hồng, tôi nhón từng hạt trong lòng bàn tay của người ấy. Rồi chúng tôi đi  dạo, tâm trạng lạ thường. Gió  lạnh lùa qua cổ áo, tôi thu gọn người trong vòng tay và lồng ngực người ấy. Ôi, đêm Đà Lạt! Tôi thầm reo bao lần trong đêm. Sáng hôm sau còn bốn bộ mùa đông nữa, làm thế nào để thể hiện được hết để người ấy ghi vào trong ống kính. Mỗi khoảnh khắc một cảnh trời, một tâm trạng. Có lúc người ấy bấm máy xong, rồi ôm chầm lấy tôi. Đã mấy lần tránh cái hôn bất chợt, nhưng tôi nghĩ chuyến đi này là chuyến đi của cảm hứng thể hiện, chứ sao vẫn kiềm chế. Cho đến ngày thứ ba, thì tôi dùng hết số quần áo trong chếc vali mùa đông. Người ấy kiểm tra lại những kiểu ảnh đã bấm máy trong những ngày vừa qua. Đêm cuối cùng ở Đà Lạt, mặc dù người ấy cảm hứng đến cao độ mà không thể vượt qua sự kiềm chế của tôi. Người ấy có vẻ giận dỗi, còn tôi cố mở lòng với những gì có thể đươc để bù đắp những ngày xa xưa bị bỏ trống.

Xe xuống dốc theo con đường ngoằn nghèo, cho đến trưa chúng tôi tới Nha  Trang. Thuê nhà nghỉ xong là chúng tôi ào xuống biển, những đơt sóng sóng như ôm lấy tôi, nuốt lấy tôi mà kéo tuột ra biển. Người ấy kiếm cớ ôm lấy tôi mà thoa thuê đùa dỡn. Chúng tôi dập dờn theo song biển, quên hêt mọi lo âu thường ngày, rồi lên bãi cát chụp ảnh. Những bộ áo tắm từ thời sinh viên, những bộ mua xắm trước đây chuẩn bị cho nhưng chuyến đi với chồng đã bị hoãn, bây giờ thì được phơi diễn trước biển trời. Chúng tôi lên phòng nghỉ, tắm dội nước ngọt rồi lại khoắc bộ váy mỏng mùa hè. Bây giờ thì tôi đã biết thể hiện vẻ đẹp của mình. Những ngày ở biển Nha Trang, chúng tôi thoả sức dỡn đùa với sóng. Một ngày thay vài bộ, có cả những bộ khi đi thuyền ra khu hoang  đảo. Người ấy bảo tôi: “Em có nhiều nét đẹp ở mọi hoàn cảnh. Lúc kiêu sa như một bà hoàng, lúc mỏng manh như sợi tơ trời!” Tôi hỏi: Em lại được những như thế ư?

–  Người ấy bảo:

– Nếu anh mềm yếu thì đã mấy lần phải đi cấp cứu rồi!

– Thật thế ư?

– Đúng là em đã làm anh muốn chết!

Ngày cuối cùng cũng là ngày tôi thể hiện bộ cuối cùng trong chiếc vali mùa hè và vùi mình trong bãi cát của bãi biển Nha Trang.

Ra sân bay Cam Ranh để về Hà Nội. Tôi mặc bộ đồ galang nhất do người ấy mua tặng. Chiếc véc bò hở nách và hở rốn và, chiếc quần sóoc ôm chặt lấy cặp mông, để lộ gần hết cặp đùi. Mặc cho mọi người nhìn ngắm. Hạnh phúc nhất là những con mắt thiện cảm của khách tại phòng đợi giờ lên máy bay. Chẳng ai lườm nguýt, chẳng ai trêu trọc. Mấy cô cậu lại gần: “Mợ ra Hà Nội khi nào thì trở lại trong này ạ?” Bọn trẻ tưởng tôi người thành phố Nha Trang. Mà đúng thật, chỉ có vào trong này tôi mới được thể hiện, mới có người ngắm nhìn.

Chỉ hơn một giờ bay và ba mươi phút ô tô đã đưa tôi về tận nhà. Người ấy bỗng thừa ra và ngập ngừng như lẩn tránh. Tôi cảm thấy mình hẫng hụt.

Bước vào nhà, tôi lại gần chồng, chỉ mong chồng tôi nhìn ngắm bộ đồ ngộ nhất trong đời tôi để xem anh có phản ứng gì. Tôi như muốn ôm lấy anh, dẫu những ngày qua…

– Anh ơi em về rồi đây!- Tôi hồn nhiên khác lạ mọi ngày, mong được giây phút hiến dâng bù đắp cho chồng, mà tôi đã mạo hiểm đi chơi suốt tuần qua..

– Nhanh nhỉ, thế mà đã một tuần!- Chồng tôi nói, rồi mắt vẫn dán vào màn vi tính.

Tôi như chiếc bánh đa gặp nước, mềm xỉu.

Đêm ấy, lại trở về với căn phòng cũ. Tôi nằm mãi và chờ đợi. Đã trải qua sự dồn nén bao lần cố không cho người ấy vượt qua, để dành cho chồng tôi khi trở lại. Suốt mấy tuần tôi đầy ắp những cảm hứng và thể hiện. Còn chồng tôi, chả lẽ tuần qua suốt ngày chỉ dán mắt vào màn hình và ban đêm chỉ biết có gối ôm?

Bao nhiêu cảm hứng chất chứa, cốt để cho chồng ngày trở lại. Sao mà chồng tôi vẫn vô tâm đên thế!

Trằn trọc mãi mà chồng tôi chẳng tới. Tôi ngồi dậy bật vi tính, bấm địa chỉ của người ấy.

Không một lời đáp. Tiếp tục, không một  hồi âm.

Một đêm…

Hai đêm, ba đêm…

Tôi lẳng cái vi tính vào góc tủ. Rồi ôm gối ngủ.

Cái gối ôm nhàu nát. Mặc dù những giọt nước mắt của tôi đã nóng ngoài giới hạn của ấm. Rồi người ấy mất hút. Tâm hồn tôi rã rượi, lần tìm dấu vết. Nhưng vô vọng. Tôi cảm thấy một lỗ hổng cận kề và một khoảng trống mênh mông phía xa…

Lúc này, tôi chỉ còn san sẻ nỗi niềm với chiếc gối ôm.

Nguyễn Thanh Cải

20:10:57 31-12-2017

VHDN: Truyện ngắn của Nguyễn Thanh Cải “ Gối ôm” – Anh. Tắt máy đi ngủ thôi! – Rồi, đã…Chồng tôi nhùng nhằng. – Mười hai giờ rồi. Anh “chát” cho con hay sao, mà đến giờ này vẫn say sưa thế? – Quên đấy. Em đi ngủ trước đi ! Tôi vào giường nằm nghiêng […]

Đối tác của chúng tôi