Giêng Hai, những cơn mưa bụi rây rắc lơ thơ như tấm màn voan mỏng lửng lơ dưới trời, tôi trở về quê sau bao nhiêu năm xa cách, màu yên bình bao trùm cả một làng quê bé nhỏ. Chân tôi bước trên con đường làng cảm giác vô cùng thân thuộc như những ngày xưa. Những chùm hoa trắng tinh khôi còn đọng trên cánh hoa những hạt mưa bụi long lanh, tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Làng tôi, nhà nào diện tích đất rộng cũng đều trồng một vài cây bưởi. Phía trước vườn nhà, bố tôi cũng trồng hai cây bưởi vừa lấy quả ăn vừa lấy bóng mát. Tôi nhớ sau những ngày Tết, đúng lúc mưa bụi đang rây rắc thì hoa bưởi xuất hiện. Từng nụ hoa lấm tấm lớn dần rồi bung xòe thành năm cánh trắng muốt xinh xắn. Chúng e ấp, nền nã dưới màu lá xanh thẫm. Đó là những buổi sớm mai thức dậy khi trên cây bưởi đã nở rộ từng chùm hoa trắng, điểm xuyết là nhị vàng lấm tấm như những đốm nắng mùa xuân.
Hoa bưởi có một mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ mang một chút ngọt ngào của tạo hóa ban tặng mà không một loài hoa nào có được. Thơm quá! Thơm đến nao lòng! Đó là những lần tôi đứng dưới hiên nhà trong một sớm mai bình yên và bắt đầu tận hưởng, hít hà. Tôi đem lòng yêu mùi hương này lúc nào không hay. Thuở tuổi hoa niên mộng mơ tôi thường rủ đám bạn lăng xăng dưới gốc bưởi nhặt hoa làm đồ hàng. Chúng tôi chơi trò nấu ăn: lá bưởi xếp lại thành nồi niêu, bát chén còn hoa bưởi làm.. nguyên liệu. Cũng bắc mấy hòn đá chụm lại làm kiềng, dùng thanh tre nhỏ làm đũa đảo qua đảo lại như thật. Chơi nấu ăn chán lại rủ nhau kết thành vòng hoa xinh xắn đội lên đầu. Đứa nào đứa nấy đều ước ao được làm công chúa, đội vương miện hoa bưởi thơm lừng, chờ hoàng tử tới rước. Kỷ niệm ấu thơ chỉ có vậy nhưng mỗi khi nhắc nhớ lại, mùi hương hoa bưởi như thơm xôn xao cả vùng trời ký ức.
Nhớ về hoa bưởi tôi lại nhớ hình dáng mẹ hiền còng lưng nhặt từng cánh hoa mới rụng, còn tươi để vào một chiếc mẹt và phơi để dùng dần. Ngày ấy, mẹ tôi có một mái tóc dài suôn óng ả. Mẹ bảo cũng nhờ những lần gội đầu bằng cây cỏ vườn nhà như trái bồ kết, lá hương nhu và hoa bưởi mà tóc mới đẹp như vậy. Nồi nước gội đầu của mẹ ngày xuân sẽ không bao giờ thiếu được mấy bông hoa bưởi trắng muốt thả vào. Cái mùi thơm nhưng nhức, thanh khiết, dịu dàng lẩn khuất trong mớ tóc xanh óng ả. Tuổi mười sáu tôi biết thẹn thùng khi bạn trai thầm thương trộm nhớ khen mái tóc thơm duyên dáng. Tôi mỉm cười và thầm cảm ơn những bông hoa bưởi nơi vườn nhà.
Mười tám tuổi, tôi xa quê lên phố học tập. Mùa hoa bưởi cũng theo bước chân mẹ tôi từ quê lên phố. Người ở phố chơi hoa bưởi như một loại hoa thân thuộc trong ngày Tết Nguyên tiêu hay đầu tháng. Mẹ cần mần từng gánh hoa rong ruổi khắp mọi nẻo đường nuôi tôi ăn học cho đến khi mấy chị em tốt nghiệp, có công ăn việc làm ổn định. Bây giờ giữa mùa hoa bưởi. Tôi đã không còn là cô bé năm xưa khờ khạo nhưng tâm hồn vẫn luôn khát khao một hình bóng quê nhà, một mùi hương dân dã quen thuộc, một màu hoa trắng ngần tinh khiết đến nao lòng.
Theo Tạp chí in VHDNVN tháng 3/2024
Tăng Hoàng Phi (Hà Nội)
Giêng Hai, những cơn mưa bụi rây rắc lơ thơ như tấm màn voan mỏng lửng lơ dưới trời, tôi trở về quê sau bao nhiêu năm xa cách, màu yên bình bao trùm cả một làng quê bé nhỏ. Chân tôi bước trên con đường làng cảm giác vô cùng thân thuộc như những […]